Người dịch: Whistle

“Hai vị.”

Ánh mắt Kỷ Ninh lóe lên, nói:

“Tên mập này là thiếu gia của Diệp gia, các ngươi giúp ta bắt gã ta lại, Kỷ gia sẽ nhớ kỹ ân tình này, Xích Tiêu Quân cũng sẽ nhớ kỹ ân tình này.”

“Hả?”

Chu Giáp, Tiền Tiểu Vân khẽ động, thân hình vốn định lùi lại cũng dừng lại.

Kỷ gia!

Xích Tiêu Quân!

Đây không phải là thế lực mà người bình thường có thể nhờ vẩ quan hệ, cho dù là cao thủ thập phẩm, trong mắt hai thế lực này cũng chẳng là gì.

Một luồng sát khí vô hình bao phủ lấy Diệp thiếu gia.

“Hai vị, đừng nghe người này nói bậy.” Diệp Thiêm trầm giọng nói:

“Tên này chỉ là hộ vệ bên cạnh Kỷ Yêu, căn bản không thể đại diện cho Kỷ gia! Chưa nói đến Xích Tiêu Quân!”

“Vậy…”

Nhìn thấy Chu Giáp và Tiền Tiểu Vân dường như không dao động, sát khí vẫn còn, Diệp Thiêm hung ác nói, đột nhiên vung tay, ném cái túi trên người xuống đất:

“Hai vị giúp ta giết kẻ này, những thứ này sẽ thuộc về hai vị!”

Hả?

Tiếng va chạm của Nguyên Tinh khiến hai người giật mình, ánh mắt bọn họ di chuyển, sát khí vô hình thay đổi, bao phủ lấy Kỷ Ninh.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Kỷ Ninh tái mặt:

“Đắc tội với Kỷ gia, các ngươi biết hậu quả như thế nào không?”

“Nói nhảm!” Diệp Thiêm cười lạnh:

“Hai vị không cần phải sợ, sẽ không ai biết hai vị đã giết người này? Hơn nữa, cũng không ai biết thân phận thật sự của hai vị.”

“Cái này…” Chu Giáp do dự một chút, nhìn cái túi trên mặt đất:

“Hình như không cần phải phiền phức như vậy?”

“Đúng là không cần.” Tiền Tiểu Vân nhún vai, nhặt cái túi trên mặt đất lên, hai người quay người bỏ chạy.

Phế tích.

Một nhóm người đang cúi người, tránh né cương thi xung quanh, đi về phía trước.

“Ơ?”

Đột nhiên, một người kinh ngạc thốt lên:

“Ở đây có dấu chân!”

Dấu chân rất mờ nhạt, hơn nữa còn được xử lý, nếu như không cẩn thận quan sát, chắc chắn sẽ không phát hiện ra.

“Ồ!” Kỷ Nguyên đứng dậy, bước đến gần, sau khi kiểm tra dấu vết, trên mặt gã ta liền lộ vẻ vui mừng:

“Xem ra người đó đang ở đây, tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cũng có manh mối.”

Sau đó, Kỷ Nguyên vung tay:

“Xuất phát!”

Mấy người tăng tốc, không lâu sau đã đến dưới chân một tòa nhà cao tầng, bọn họ lần theo dấu vết pháp thuật, xông lên tầng giữa.

Sau đó, tiếng kêu kinh hãi truyền đến từ bên trong.

“Các ngươi là ai?”

“A!”

“Vậy mà lại còn có cả trẻ con?”

Tiếng kinh ngạc vang lên:

“Đưa tất cả đi!”

Kỷ Nguyên suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Để lại hai người Tinh Tộc, để lại manh mối, để họ La có thể tìm đến đây, cũng đỡ phải tốn công.”

“Vâng!”

Đối mặt với đám cao thủ, sự phản kháng trong phòng chỉ kéo dài được một lát liền im bặt, chỉ khiến cho mấy con cương thi ngẩng đầu lên nhìn.

“Lão đại, cô bé này tên là La Tú Anh, là con gái của La Bình, đúng là có quen biết với họ Chu, nhưng lại không chịu nói người đó đang ở đâu.”

“Không sao.”

Kỷ Nguyên thản nhiên nói:

“Đợi đến khi gặp Hắc Đế, cho dù cô ta có muốn nói hay không, cũng phải nói.”

Thôi miên thuật của Hắc Đế, đối với những người dưới lục phẩm, gần như không thể nào chống lại, hơn nữa còn có dược liệu hỗ trợ.

Tra khảo thông tin…

Chưa bao giờ là vấn đề.

“Đáng tiếc!” Một người thở dài:

“Con bé đó rất xinh đẹp, thêm mấy năm nữa chắc chắn sẽ là một mỹ nhân, tu vi cũng không tồi, sau khi ra ngoài, chắc chắn có thể bán được giá cao.”

“Chết rồi, thật đáng tiếc.”

“Ngươi nhầm rồi.” Kỷ Nguyên cười khẩy:

“Hắc Đế giết người khác sẽ không nương tay, nhưng loại phụ nữ này lại là thứ mà ông ta thích.”

“Ồ!”

“Đúng vậy!”

Mấy người cười, đi đến nơi ở của Hắc Đế, sau khi chào hỏi những người khác, bọn họ đi thẳng vào sâu bên trong căn cứ, gõ cửa phòng thí nghiệm.

“Đại nhân, chúng tôi đã đưa con gái La Bình về đây, còn có một đứa bé không biết nói.”

Cân tiểu ly, tủ sấy, máy rửa, máy ly tâm, ống nghiệm, dụng cụ đo lường…

Trong căn phòng trắng tinh, vô trùng, đủ loại dụng cụ được sắp xếp gọn gàng, đủ loại vật liệu được phối hợp theo một tỉ lệ nhất định.

Một chất lỏng màu xanh nhạt từ trong ống mềm từ từ chảy ra, nhỏ vào một chiếc lọ sứ.

Bên ngoài.

Hắc Đế vẫy tay, chiếc lọ tự bay ra, rơi vào tay ông ta.

“Hiện tại, vật liệu có thể sử dụng không còn nhiều, muốn có mẻ tiếp theo, phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, quay về nói với Kỷ thiếu gia, bảo y đừng nóng vội.”

“Vâng!”

Một người đáp, nhận lấy lọ sứ, cung kính lùi lại.

Sau khi ra khỏi phòng.

Tinh Đế Vô Ngân đang mân mê một tác phẩm nghệ thuật, nhìn thấy Hắc Đế lê thân hình béo ú đến, liền cười đứng dậy, vỗ tay khen ngợi:

“Không ngờ Hắc Đế danh tiếng lẫy lừng không chỉ là hoàng đế trong bóng tối, mà còn có danh hiệu viện sĩ ở ba trường y.”

“Chẳng trách!”

“Chẳng trách có thể luyện chế ra Cực Lạc Thủy, bảo bối có thể khống chế cao thủ thập phẩm.”

“Hừ!” Hắc Đế hừ lạnh:

“Loại dược thủy này vô dụng với con người, ngược lại, còn gây nghiện, hao tổn tinh khí, chẳng phải trong mắt các hạ, đây là thứ hại người sao? Sau đó các hạ còn hô hào giết ta.”

“Ha ha…” Tinh Đế cười lớn:

“Đùa thôi!”

“Thế giới bây giờ, nhìn đâu cũng thấy khổ sở, khó có được Cực Lạc, cho dù có gây nghiện, e rằng cũng có không ít người không quan tâm, ta thì có là gì?”

“Không ngờ Tinh Đế lại là loại người như vậy.” Hắc Đế mỉm cười, giọng điệu cảm khái:

“Nếu như biết trước, có lẽ chúng ta đã trở thành bạn bè, người đời đều phỉ báng ta, chỉ có Vô Ngân ngươi mới hiểu ta!”

Trong lời đồn…

Tinh Đế Đông Khu không chỉ có dung mạo tuấn tú, mà còn hào phóng, rộng lượng, thích kết bạn, công bằng, chính trực, khiến người ta nể phục.

Dưới sự ủng hộ của mọi người, Tinh Đế đã trở thành thủ lĩnh Đông Khu.

Nhưng sau khi quen biết, Hắc Đế mới hiểu, tên này là một kẻ “tiểu nhân”!

Gió chiều nào che chiều ấy, khéo ăn nói, biết co biết duỗi…

0.51786 sec| 2403.664 kb